Gió quen nàng trong một lần dạo phố khi nàng đang đứng bên cửa sổ chào bình .Gió và nàng yêu nhau từ đó,cứ mỗi bình minh gió vẫn thường ghé thăm nàng bên khung cửa sổ.Nàng thường mở cửa chào gió bằng một nụ cười thật tươi
Gió hỏi nàng:Em khỏe không?
Nàng trả lời: Em khỏe
Gió lại hỏi:Hôm qua em có ngủ ngon không?
Nàng trả lời:Cám ơn em ngủ rất ngon
Gió lại hỏi:Hôm nay có công việc gì vui và mới không?
Nàng trả lời:Em đang vẽ tiếp cho tác phẩm hội họa..rất nhiều..và rất nhiều câu chuyện kéo dài khi gió và nàng chào nhau buổi sáng và cuối câu chuyện gió nhìn nàng mỉm cười,chúc nàng một ngày mới thật vui vẻ.Gió lại thổi qua cửa sổ và chào tạm biệt nàng.
Rồi thật lâu gió không ghé thăm nàng.Gió luôn bận rộn với công việc đem lại hạnh phúc cho mọi ngừơi và như thế gió cuốn theo cơn lốc xóay của thời gian cho những cái tôi làm việc của gió.Gió luôn đi đây đó để gặp những mối quan hệ trong công việc của gió,thỉnh thoảng gió lại nhớ đến nàng.Còn nàng,nàng hàng ngày vẫn ngồi vẽ bên khung cửa sổ mang theo nỗi nhớ về gió.Nàng vẫn luôn một mình trong cái vẻ cô độc lẻ loi bên khung cửa chào bình minh,thỉnh thoảng nàng mở tung cánh cửa chào bình minh rồi khép lại.
Một bình minh khi những phiến lá me bay bay, cùng với những cơn mưa mùa hạ kéo về bên khung cửa sổ, với những cơn mưa kéo dài không dứt, không khí ảm đạm của bầu trời khiến cái dáng mỏng mảnh của nàng mệt mỏi đổ xuống sàn nhà khi nàng đang vẽ.Nàng biết mình bị ung thư từ đó.Căn bệnh di căn kéo dài cùng với những cơn đau làm nàng càng bé nhỏ mỏng manh.Nàng vẫn tiếp tục vẽ,nàng vẽ như sợ một mai mình không còn được vẽ nữa.Thỉnh thoảng nàng vẫn mỉm cười một mình bên khung cửa sổ khi nàng gọi điện cho gió.
Gió vẫn cuốn theo thời gian cho công việc,gió lạnh lùng,gió cô độc,gió luôn mang trong mình cái quan niêm rằng,cuộc đời có quá nhiều nỗi lo. Mà mỗi công việc không thôi cũng đủ mệt mỏi cho cuộc sống. Gió không có nhiều thời gian dành nhiều cho tình yêu vì thế gió nghĩ thỉnh thoảng gió chia sẻ với nàng vậy là cũng đủ hạnh phúc không nhất thiết bên nhau mới là yêu.Thỉnh thoảng gió vẫn hỏi ta yêu nàng như vậy có đúng nghĩa một tình yêu??lý trí và trái tim luôn khác nhau .Và có lẽ trong con ngừơi gió cũng thế, lý trí lạnh lùng ,cô độc. Lý trí luôn bảo gió không yêu nhưng trái tim có lý lẽ riêng của nó.Trái tim gió bảo rằng gió yêu nàng khi nhìn những giọt mưa rơi vào một ngày trời mưa gió hiểu rằng gió rất cần nàng.Gió quyết định vứt bỏ tất cả công việc đang làm về bên nàng.Gió lao đi như cơn lốc xóay về nơi ngôi nhà nơi có nàng.Gió thổi mạnh vô cửa từng tiếng.Một phút rồi hai phút cánh cửa mở tung,có lẽ nàng không bao giờ đóng cửa.
Nàng nẳm đó trên cái giừơng lạnh xung quanh là những ống trợ tim và bình truyền nước...hai con mắt nàng lúc nào cũng nhìn về cửa sổ như chờ đợi một điều gì đó.
Gió bật khóc..nhẹ nhàng thổi trườn qua người nàng .
Gió lo lắng hỏi:Em khỏe chứ??
Nàng mỉm cười:Em vẫn khỏe gió ạ,em chỉ khó thở ít thôi,em đau tim đấy mà.Nàng mỉm cười vui sướng nàng khẽ chỉ vào bức tranh cạnh giường thì thào:Em vẽ bức tranh tặng gió,nàng bảo nàng vẽ một cánh đồng đầy hoa nơi ấy có một ngôi nhà ,có nàng và gió đang đứng bên cửa sổ nhìn ra bầu trời theo cánh diều bay.Một ước mơ cho hạnh phúc của nàng và gió.Nàng khẽ nói nhỏ em yêu gió gió ạ.Em biết gió sẻ trở về với em mà.
Gió mỉm cười trong hạnh phúc khẽ hôn lên vầng chán rộng của nàng ,gió hạnh phúc bảo:Em vẽ đẹp lắm gió cũng yêu em nhiều.
Nàng nắm lấy tay gió, đôi mắt nhìn nhau mỉm cười.
Hai trái tim như hòa nhịp sóng. Gió khẽ thay khăn đắp trên trán nàng,hơi thở của nàng có vẻ mệt mỏi ,gió giúp nàng ăn bửa sáng,nàng ráng nuốt những muỗng cháo của gió.Nàng mỉm cười ,gió ngồi cạnh nàng nhìn nàng âu yếm .Sau bữa ăn nàng có vẻ mệt mỏi nàng cảm thấy mình khó thở,nàng khẽ nắm bàn tay gió.
Nàng bảo: Em cảm thấy hơi mệt gió ạ.Em ngủ một chút nhé.Anh nhớ ngồi đợi em dậy nhé.
Gió gật đầu mỉm cười : Ừ em ngủ đi,gió sẽ luôn bên cạnh em,sẽ đợi em.Nàng khép đôi mắt và chìm sâu trong giấc ngủ không mộng mị ,bàn tay nàng vẫn nắm hờ bàn tay gió.
Chiều hôm ấy trời mưa thật to.Giống như ông trời cũng muốn chia sẽ với nàng vậy.Thỉnh thoảng hai ,ba y tá lại ghé đến bên giường xem sức khỏe cho nàng.Một giọt ,...hai giọt ..từng giọt nước truyền vào cơ thể nàng cứ rơi.Gió lịm đi trong giấc ngủ cạnh giường nàng.
Và có lẽ trong con ngừơi gió cũng thế, lý trí lạnh lùng ,cô độc. Lý trí luôn bảo gió không yêu nhưng trái tim có lý lẽ riêng của nó.
Nàng nằm đó đôi mắt khép kín,nàng cảm giác như người khỏe hẳn. Nàng cảm thấy như mình đang đứng dậy cạnh giường mình .Nàng bỗng nhìn thấy gió đang nằm ngủ,nàng gọi mãi nhưng gió không trả lời,nàng ngồi nhìn gió đang ngủ.Nàng ôm lấy bờ vai của gió ,trái tim nàng đau nhói,nàng yêu gió biết bao.Nàng khóc,phía cửa sổ chợt lóe một ánh sáng, nàng thấy cha,cha đang đứng đó bên khung cửa sổ mỉm cười,dang rộng đôi tay đón lấy nàng.Nửa như muốn theo cha nửa như muốn ở lại với gió.Nàng ôm cha bật khóc.Cha vuốt nhẹ mái tóc nàng ,cha an ủi trái tim bé bỏng của nàng rồi nàng cũng gặp gió và sẽ hạnh phúc con gái ạ.Sức khỏe của con yếu lắm rồi con đã phấn đấu rất nhiều,gió rất hiểu con .Và cả cha và con đều biết điều đó, cha tin gió luôn có hình bóng con trong trái tim anh ấy.Nàng khóc ,nàng nhìn thấy cơ thể của nàng đang dần khó thở..màn hình ngắt quãng... nàng hôn lên mái tóc gió một lần nữa rồi theo cha tam biệt gió và bứơc ra khỏi khung cửa sổ đi vào vùng ánh sáng.
Gió nằm bên cạnh nàng,gió nằm mơ,một giấc mơ như ý mơ của nàng,gió khản cổ gọi nàng quay lại.Gió khóc,gió tỉnh giấc.
Y tá gọi bác sĩ ,máy báo ở phòng cấp cứu kêu to.Mọi ngừơi ai cũng hối hả chạy ngựơc xuôi trợ tim cho nàng.Gió như ngừơi vô hồn,miệng lẩm bẩm kêu tên nàng.Bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay nàng.
Tối hôm ấy, gió lượn xung quanh nàng ,chốc chốc gió nghe tiếng rên khe khẽ nơi nàng .
Tất cả các bác sĩ tập trung lại tìm mọi cách để cứu nàng,họ xem phim,họ thực hiện ca mổ,nhưng nàng sốt huyết máu quá nặng.và nhịp tim nàng đứng,nàng ra đi
Gió như ngừơi vô hồn đứng im nhìn mọi người phủ khăn trắng lên ngừơi nàng ,một khoảng đen u tối phủ lên gió.Và nàng đã ra đi khỏi gió một cách nhẹ nhàng ,không một câu từ giã như cái định mệnh hợp rồi tan vào một đêm trời mưa.Nàng ra đi khỏi gió về một nơi bình yên ,nơi không còn có gió bên cạnh,nơi nàng không còn nỗi đau về thể xác ,nơi mà gió mãi mãi không còn gặp nàng,nàng trở về với đất.
Gió heo may, gió u tối , gió ảm đạm,gió cầm hình ảnh nàng trong tay.Ngày tiễn đưa nàng,gió thấy mình trống rỗng như mất một phần thân thể.Gió nhìn nàng chìm sâu trong lòng đất.
Một buổi tối,mọi ngưòi thấy một cơn gió thổi qua. Cơn gió ôm lấy bức tranh của một cô gái, cơn gió lướt nhẹ đi vào bóng đêm. Ngoài kia ,mưa vẫn rơi,như cơn mưa lòng của gió.Những cơn mưa như đang hát, theo bóng ngọn gió đang lứơt đi trong đêm.....
Gió hỏi nàng:Em khỏe không?
Nàng trả lời: Em khỏe
Gió lại hỏi:Hôm qua em có ngủ ngon không?
Nàng trả lời:Cám ơn em ngủ rất ngon
Gió lại hỏi:Hôm nay có công việc gì vui và mới không?
Nàng trả lời:Em đang vẽ tiếp cho tác phẩm hội họa..rất nhiều..và rất nhiều câu chuyện kéo dài khi gió và nàng chào nhau buổi sáng và cuối câu chuyện gió nhìn nàng mỉm cười,chúc nàng một ngày mới thật vui vẻ.Gió lại thổi qua cửa sổ và chào tạm biệt nàng.
Rồi thật lâu gió không ghé thăm nàng.Gió luôn bận rộn với công việc đem lại hạnh phúc cho mọi ngừơi và như thế gió cuốn theo cơn lốc xóay của thời gian cho những cái tôi làm việc của gió.Gió luôn đi đây đó để gặp những mối quan hệ trong công việc của gió,thỉnh thoảng gió lại nhớ đến nàng.Còn nàng,nàng hàng ngày vẫn ngồi vẽ bên khung cửa sổ mang theo nỗi nhớ về gió.Nàng vẫn luôn một mình trong cái vẻ cô độc lẻ loi bên khung cửa chào bình minh,thỉnh thoảng nàng mở tung cánh cửa chào bình minh rồi khép lại.
Một bình minh khi những phiến lá me bay bay, cùng với những cơn mưa mùa hạ kéo về bên khung cửa sổ, với những cơn mưa kéo dài không dứt, không khí ảm đạm của bầu trời khiến cái dáng mỏng mảnh của nàng mệt mỏi đổ xuống sàn nhà khi nàng đang vẽ.Nàng biết mình bị ung thư từ đó.Căn bệnh di căn kéo dài cùng với những cơn đau làm nàng càng bé nhỏ mỏng manh.Nàng vẫn tiếp tục vẽ,nàng vẽ như sợ một mai mình không còn được vẽ nữa.Thỉnh thoảng nàng vẫn mỉm cười một mình bên khung cửa sổ khi nàng gọi điện cho gió.
Gió vẫn cuốn theo thời gian cho công việc,gió lạnh lùng,gió cô độc,gió luôn mang trong mình cái quan niêm rằng,cuộc đời có quá nhiều nỗi lo. Mà mỗi công việc không thôi cũng đủ mệt mỏi cho cuộc sống. Gió không có nhiều thời gian dành nhiều cho tình yêu vì thế gió nghĩ thỉnh thoảng gió chia sẻ với nàng vậy là cũng đủ hạnh phúc không nhất thiết bên nhau mới là yêu.Thỉnh thoảng gió vẫn hỏi ta yêu nàng như vậy có đúng nghĩa một tình yêu??lý trí và trái tim luôn khác nhau .Và có lẽ trong con ngừơi gió cũng thế, lý trí lạnh lùng ,cô độc. Lý trí luôn bảo gió không yêu nhưng trái tim có lý lẽ riêng của nó.Trái tim gió bảo rằng gió yêu nàng khi nhìn những giọt mưa rơi vào một ngày trời mưa gió hiểu rằng gió rất cần nàng.Gió quyết định vứt bỏ tất cả công việc đang làm về bên nàng.Gió lao đi như cơn lốc xóay về nơi ngôi nhà nơi có nàng.Gió thổi mạnh vô cửa từng tiếng.Một phút rồi hai phút cánh cửa mở tung,có lẽ nàng không bao giờ đóng cửa.
Nàng nẳm đó trên cái giừơng lạnh xung quanh là những ống trợ tim và bình truyền nước...hai con mắt nàng lúc nào cũng nhìn về cửa sổ như chờ đợi một điều gì đó.
Gió bật khóc..nhẹ nhàng thổi trườn qua người nàng .
Gió lo lắng hỏi:Em khỏe chứ??
Nàng mỉm cười:Em vẫn khỏe gió ạ,em chỉ khó thở ít thôi,em đau tim đấy mà.Nàng mỉm cười vui sướng nàng khẽ chỉ vào bức tranh cạnh giường thì thào:Em vẽ bức tranh tặng gió,nàng bảo nàng vẽ một cánh đồng đầy hoa nơi ấy có một ngôi nhà ,có nàng và gió đang đứng bên cửa sổ nhìn ra bầu trời theo cánh diều bay.Một ước mơ cho hạnh phúc của nàng và gió.Nàng khẽ nói nhỏ em yêu gió gió ạ.Em biết gió sẻ trở về với em mà.
Gió mỉm cười trong hạnh phúc khẽ hôn lên vầng chán rộng của nàng ,gió hạnh phúc bảo:Em vẽ đẹp lắm gió cũng yêu em nhiều.
Nàng nắm lấy tay gió, đôi mắt nhìn nhau mỉm cười.
Hai trái tim như hòa nhịp sóng. Gió khẽ thay khăn đắp trên trán nàng,hơi thở của nàng có vẻ mệt mỏi ,gió giúp nàng ăn bửa sáng,nàng ráng nuốt những muỗng cháo của gió.Nàng mỉm cười ,gió ngồi cạnh nàng nhìn nàng âu yếm .Sau bữa ăn nàng có vẻ mệt mỏi nàng cảm thấy mình khó thở,nàng khẽ nắm bàn tay gió.
Nàng bảo: Em cảm thấy hơi mệt gió ạ.Em ngủ một chút nhé.Anh nhớ ngồi đợi em dậy nhé.
Gió gật đầu mỉm cười : Ừ em ngủ đi,gió sẽ luôn bên cạnh em,sẽ đợi em.Nàng khép đôi mắt và chìm sâu trong giấc ngủ không mộng mị ,bàn tay nàng vẫn nắm hờ bàn tay gió.
Chiều hôm ấy trời mưa thật to.Giống như ông trời cũng muốn chia sẽ với nàng vậy.Thỉnh thoảng hai ,ba y tá lại ghé đến bên giường xem sức khỏe cho nàng.Một giọt ,...hai giọt ..từng giọt nước truyền vào cơ thể nàng cứ rơi.Gió lịm đi trong giấc ngủ cạnh giường nàng.
Và có lẽ trong con ngừơi gió cũng thế, lý trí lạnh lùng ,cô độc. Lý trí luôn bảo gió không yêu nhưng trái tim có lý lẽ riêng của nó.
Nàng nằm đó đôi mắt khép kín,nàng cảm giác như người khỏe hẳn. Nàng cảm thấy như mình đang đứng dậy cạnh giường mình .Nàng bỗng nhìn thấy gió đang nằm ngủ,nàng gọi mãi nhưng gió không trả lời,nàng ngồi nhìn gió đang ngủ.Nàng ôm lấy bờ vai của gió ,trái tim nàng đau nhói,nàng yêu gió biết bao.Nàng khóc,phía cửa sổ chợt lóe một ánh sáng, nàng thấy cha,cha đang đứng đó bên khung cửa sổ mỉm cười,dang rộng đôi tay đón lấy nàng.Nửa như muốn theo cha nửa như muốn ở lại với gió.Nàng ôm cha bật khóc.Cha vuốt nhẹ mái tóc nàng ,cha an ủi trái tim bé bỏng của nàng rồi nàng cũng gặp gió và sẽ hạnh phúc con gái ạ.Sức khỏe của con yếu lắm rồi con đã phấn đấu rất nhiều,gió rất hiểu con .Và cả cha và con đều biết điều đó, cha tin gió luôn có hình bóng con trong trái tim anh ấy.Nàng khóc ,nàng nhìn thấy cơ thể của nàng đang dần khó thở..màn hình ngắt quãng... nàng hôn lên mái tóc gió một lần nữa rồi theo cha tam biệt gió và bứơc ra khỏi khung cửa sổ đi vào vùng ánh sáng.
Gió nằm bên cạnh nàng,gió nằm mơ,một giấc mơ như ý mơ của nàng,gió khản cổ gọi nàng quay lại.Gió khóc,gió tỉnh giấc.
Y tá gọi bác sĩ ,máy báo ở phòng cấp cứu kêu to.Mọi ngừơi ai cũng hối hả chạy ngựơc xuôi trợ tim cho nàng.Gió như ngừơi vô hồn,miệng lẩm bẩm kêu tên nàng.Bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay nàng.
Tối hôm ấy, gió lượn xung quanh nàng ,chốc chốc gió nghe tiếng rên khe khẽ nơi nàng .
Tất cả các bác sĩ tập trung lại tìm mọi cách để cứu nàng,họ xem phim,họ thực hiện ca mổ,nhưng nàng sốt huyết máu quá nặng.và nhịp tim nàng đứng,nàng ra đi
Gió như ngừơi vô hồn đứng im nhìn mọi người phủ khăn trắng lên ngừơi nàng ,một khoảng đen u tối phủ lên gió.Và nàng đã ra đi khỏi gió một cách nhẹ nhàng ,không một câu từ giã như cái định mệnh hợp rồi tan vào một đêm trời mưa.Nàng ra đi khỏi gió về một nơi bình yên ,nơi không còn có gió bên cạnh,nơi nàng không còn nỗi đau về thể xác ,nơi mà gió mãi mãi không còn gặp nàng,nàng trở về với đất.
Gió heo may, gió u tối , gió ảm đạm,gió cầm hình ảnh nàng trong tay.Ngày tiễn đưa nàng,gió thấy mình trống rỗng như mất một phần thân thể.Gió nhìn nàng chìm sâu trong lòng đất.
Một buổi tối,mọi ngưòi thấy một cơn gió thổi qua. Cơn gió ôm lấy bức tranh của một cô gái, cơn gió lướt nhẹ đi vào bóng đêm. Ngoài kia ,mưa vẫn rơi,như cơn mưa lòng của gió.Những cơn mưa như đang hát, theo bóng ngọn gió đang lứơt đi trong đêm.....