Trường đại học, có một nữ sinh yêu một nam sinh. Bình thường anh coi cô như em gái.
Hôm nay # với những ngày thường. Anh đặc biệt dịu dàng và cô gái nhận đc 1 bức thư trong hòm thư của mình.
Nội dung bức thư là:
"Ko biết từ bao giờ tôi đã bị nụ cười dịu dàng của em mê hoặc. Tôi bất ngờ fat' hiện ra rằng tôi đã yêu em. Nếu như em có thể cho tôi 1 cơ hội...Tôi xin đc gặp mặt em tại xxx vào lúc 6h chiều. Ko gặp ko về. "
Mặt cô gái ửng hồng, khóe miệng cũng nở 1 nụ cười hạnh phúc. Yêu đơn phương đã 2 năm rồi, ngày hôm nay đã có đc đáp án. Cô vui vẻ trang điểm cho thật đẹp, đúng h có mặt tai điểm hẹn, trong lòng cô xen lẫn niềm vui và 1 chút hồi hộp, thế nhưng cô đợi... rồi lại đợi... cứ đợi...
Cô cứ đứng đó từ 6h cho đến tận 10h. Cô rất thất vọng, vào giây phút cô tuyệt vọng nhất, ông trời lại cho cô hy vọng, từ đằng xa có 1 người bước tới...cô nhìn chăm chú...thực sự là anh...anh thực sự tới rồi.
Lúc anh đi tới gần, cô mới phát hiện ra đằng sau anh có mấy người bạn trai cùng lớp đang cười ngặt nghẽo.
Cô gái giận dữ:"Anh ... các anh"
Chàng trai cười nói:"Đã nói rồi mà, cô ấy nhất định sẽ đến"
Họ cùng cười rộ lên.
Cô nhìn anh...
Còn anh nói với cô 1 cách hết sức tự nhiên:"Ngày 1/4 vui vẻ, ha ha..."
Tai cô gái đỏ bừng...cô thấp giọng nói(có 1 chút nghẹn ngào):"Chúc các anh...ngày nói dối vui vẻ"
Nói chưa rứt thì cô đã bỏ đi. Anh nhìn thấy giọt nc' mắt nơi khóe mắt cô, cũng có cảm giác hơi cay cay ở trong lòng.
Về đến nhà anh ko ngừng nghĩ tới dáng vẻ của cô lúc bỏ đi..."cô ấy yêu mình phải ko..."
Lúc anh đang suy nghĩ thì nghe tiếng mẹ anh gọi:"Hôm nay con có 1 bức thư, vẫn ở trong cái gói kia kìa"
Anh mở nó ra, bên trong viết:
"Mùa hè năm ngoái em ko cẩn thận đụng vào xe anh, phải vào viện. Giây fut' anh bế em vào viện em đã yêu anh rồi. Thế nhưng nó cũng mang đến cho em 1 điều ko hạnh phúc, bác sĩ nói em bị máu trắng.
Em thật sự cảm thấy rất tuyệt vọng...nhưng có anh ở bên cạnhquan tâm , chăm sóc em cũng cảm thấy vững tin hơn. Lúc bình thường ta coi nhau như anh em, em cũng rất vui. Em biết rằng em ko có quyền đc yêu 1 ai, nhưng có thể ở bên người mình thik cũng đã là quá hạnh phúc rồi. Cho đến khi nhận đc bức thư của anh hôm nay càng cho em thêm động lực, em thấy rằng mình đã rất hạnh phúc.
Trước đây em ko muốn làm phẫu thuật vì em ko biết tỉ lệ thành công là bao nhiêu, em cũng rất sợ sẽ phải kết thúc cuộc đời trên giường bệnh. Bởi em còn có bao nhiêu điều chưa làm. Em ko muốn phải hối hận.
Đêm nay em sẽ đến...là vì em muốn nói với anh rằng...em sẽ mang theo tình yêu và sự quan tâm anh dành cho em lên bàn mổ.
Món quà này hy vọng anh sẽ thik..."
Bàn tay run rẩy...anh mở gói quà...là 1 đôi gang tay, bên trong có mảnh giấy:"Em muốn đc mãi mãi nắm tay anh...nắm tay anh suốt đời...đi đến tận nơi góc biển chân trời"
Anh khóc, anh thật sự hối hận...rất hối hận.
Ngày hôm sau...cô đã ko còn lên lớp nữa, anh ở cổng trường đợi...rồi lại đợi. Cuối cùng anh cũng cảm nhận đc cảm giác chờ đợi mà cô đã phải trải qua đêm hôm trước.
Đó là thứ cảm giác mất mát...Ngày 1/4 ấy đã khiến anh hối hận suốt đời.
Hôm nay # với những ngày thường. Anh đặc biệt dịu dàng và cô gái nhận đc 1 bức thư trong hòm thư của mình.
Nội dung bức thư là:
"Ko biết từ bao giờ tôi đã bị nụ cười dịu dàng của em mê hoặc. Tôi bất ngờ fat' hiện ra rằng tôi đã yêu em. Nếu như em có thể cho tôi 1 cơ hội...Tôi xin đc gặp mặt em tại xxx vào lúc 6h chiều. Ko gặp ko về. "
Mặt cô gái ửng hồng, khóe miệng cũng nở 1 nụ cười hạnh phúc. Yêu đơn phương đã 2 năm rồi, ngày hôm nay đã có đc đáp án. Cô vui vẻ trang điểm cho thật đẹp, đúng h có mặt tai điểm hẹn, trong lòng cô xen lẫn niềm vui và 1 chút hồi hộp, thế nhưng cô đợi... rồi lại đợi... cứ đợi...
Cô cứ đứng đó từ 6h cho đến tận 10h. Cô rất thất vọng, vào giây phút cô tuyệt vọng nhất, ông trời lại cho cô hy vọng, từ đằng xa có 1 người bước tới...cô nhìn chăm chú...thực sự là anh...anh thực sự tới rồi.
Lúc anh đi tới gần, cô mới phát hiện ra đằng sau anh có mấy người bạn trai cùng lớp đang cười ngặt nghẽo.
Cô gái giận dữ:"Anh ... các anh"
Chàng trai cười nói:"Đã nói rồi mà, cô ấy nhất định sẽ đến"
Họ cùng cười rộ lên.
Cô nhìn anh...
Còn anh nói với cô 1 cách hết sức tự nhiên:"Ngày 1/4 vui vẻ, ha ha..."
Tai cô gái đỏ bừng...cô thấp giọng nói(có 1 chút nghẹn ngào):"Chúc các anh...ngày nói dối vui vẻ"
Nói chưa rứt thì cô đã bỏ đi. Anh nhìn thấy giọt nc' mắt nơi khóe mắt cô, cũng có cảm giác hơi cay cay ở trong lòng.
Về đến nhà anh ko ngừng nghĩ tới dáng vẻ của cô lúc bỏ đi..."cô ấy yêu mình phải ko..."
Lúc anh đang suy nghĩ thì nghe tiếng mẹ anh gọi:"Hôm nay con có 1 bức thư, vẫn ở trong cái gói kia kìa"
Anh mở nó ra, bên trong viết:
"Mùa hè năm ngoái em ko cẩn thận đụng vào xe anh, phải vào viện. Giây fut' anh bế em vào viện em đã yêu anh rồi. Thế nhưng nó cũng mang đến cho em 1 điều ko hạnh phúc, bác sĩ nói em bị máu trắng.
Em thật sự cảm thấy rất tuyệt vọng...nhưng có anh ở bên cạnhquan tâm , chăm sóc em cũng cảm thấy vững tin hơn. Lúc bình thường ta coi nhau như anh em, em cũng rất vui. Em biết rằng em ko có quyền đc yêu 1 ai, nhưng có thể ở bên người mình thik cũng đã là quá hạnh phúc rồi. Cho đến khi nhận đc bức thư của anh hôm nay càng cho em thêm động lực, em thấy rằng mình đã rất hạnh phúc.
Trước đây em ko muốn làm phẫu thuật vì em ko biết tỉ lệ thành công là bao nhiêu, em cũng rất sợ sẽ phải kết thúc cuộc đời trên giường bệnh. Bởi em còn có bao nhiêu điều chưa làm. Em ko muốn phải hối hận.
Đêm nay em sẽ đến...là vì em muốn nói với anh rằng...em sẽ mang theo tình yêu và sự quan tâm anh dành cho em lên bàn mổ.
Món quà này hy vọng anh sẽ thik..."
Bàn tay run rẩy...anh mở gói quà...là 1 đôi gang tay, bên trong có mảnh giấy:"Em muốn đc mãi mãi nắm tay anh...nắm tay anh suốt đời...đi đến tận nơi góc biển chân trời"
Anh khóc, anh thật sự hối hận...rất hối hận.
Ngày hôm sau...cô đã ko còn lên lớp nữa, anh ở cổng trường đợi...rồi lại đợi. Cuối cùng anh cũng cảm nhận đc cảm giác chờ đợi mà cô đã phải trải qua đêm hôm trước.
Đó là thứ cảm giác mất mát...Ngày 1/4 ấy đã khiến anh hối hận suốt đời.