Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Đăng Nhập

Quên mật khẩu



Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search


You are not connected. Please login or register

Cậu, tớ và bằng lăng

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Cậu, tớ và bằng lăng Empty Cậu, tớ và bằng lăng Fri May 22, 2009 11:55 pm

legendcow

legendcow
Moderator
Moderator

Tớ đã thật sự xúc động khi nhận được món quà cậu tặng.
Tớ cũng chẳng biết cậu mến tớ từ khi nào, chỉ nhớ rằng vào một ngày nọ
tớ có cảm giác bị ai đó nhìn lén từ phía xa.
ADVERTISEMENT

if(window.yzq_d==null)window.yzq_d=new Object();
window.yzq_d['LILKC3xseNE-']='&U=13gf2g38s%2fN%3dLILKC3xseNE-%2fC%3d629078.13456928.13541370.11720495%2fD%3dLREC%2fB%3d5716312%2fV%3d1';
Cậu, tớ và bằng lăng B?P=B77dBHxsfeo0eoIuShao3QHgOru.g0oW2M4ABhh5&T=1417pi9to%2fX%3d1243011258%2fE%3d2023534930%2fR%3dvn_news%2fK%3d5%2fV%3d2.1%2fW%3dHR%2fY%3dVN%2fF%3d4189562701%2fQ%3d-1%2fS%3d1%2fJ%3dAB7C6C7C&U=13gf2g38s%2fN%3dLILKC3xseNE-%2fC%3d629078.13456928.13541370

rất nhiều lần sau đó tớ luôn bắt gặp ánh mắt dõi theo ấy. Có lần hai
đôi mắt đã chạm nhau khi giờ chào cờ tớ nhìn sang lớp cậu. Chẳng hiểu
sao, cậu có vẻ ngượng ngùng, đỏ mặt xấu hổ, vội quay đi.Dần dần,
cậu có vẻ bạo dạn hơn khi hôm ấy cậu đến trước mặt tớ để làm quen. Cậu
hiền lành, có vẻ thâm trầm ít nói, trái ngược hẳn lại với tớ. Thực tình
mà nói, tớ cũng biết cậu học lớp bên cạnh và nổi tiếng vì học rất giỏi
lại chăm chỉ nữa. Nhưng vì lẽ gì mà đột nhiên một người như cậu lại
thích chơi với một đứa con gái ngỗ nghịch và lười như tớ chứ? Tớ chẳng
có gì nổi bật ngoại trừ cái cá tính khá thất thường và tinh nghịch. Tớ
đã không nghĩ những điều tưởng như trái ngược ấy lại có thể gắn kết hai
chúng ta với nhau, nhưng đến bây giờ tớ đã thật sự hiểu rằng người ta
có thể thích thú với những người bạn chung sở thích, giống nhau về cá
tính, thì những người bạn khác biệt với ta cũng thật tuyệt vời.Chúng
ta đã trở thành bạn như vậy đấy. Cậu đề nghị và tớ thì không muốn từ
chối việc mình có thêm một người bạn. Với lại, tuy không chịu khó học
hành cho lắm, nhưng tớ cũng rất ngưỡng mộ những cậu bạn có chỉ số thông
minh cao như cậu. Tớ kết bạn với cậu để chứng tỏ một điều rằng không
phải đứa bạn nào của tớ cũng chỉ là những kẻ lắm trò và ham chơi.Cũng
từ hôm đó, tớ mới biết nhà tớ và nhà cậu gần nhau. Còn cậu thì biết rất
kĩ nhà tớ nữa. Cậu bảo: rất nhiều lần thấy tớ về ngang qua đây, vừa đi
vừa chạy nhảy tung tăng, tay thì xách giầy, miệng thì hát vang. Có lần
lại lủi thủi bước đi. Tớ vốn như vậy đấy, dẫu vui hay buồn thì cũng thể
hiện hết mình. Vui thì hát hò, không vui thì lại một mình đi đến một
chỗ yên tĩnh và tập trung sức lực để hét thật to.Tớ khác cậu
quá! Cậu thì chẳng bao giờ thế. Chẳng thể hiện cảm xúc gì đặc biêt cả,
lúc nào cũng như “ông cụ non” ấy. Đi học về cùng nhau, thấy tớ chạy
nhảy, cậu chỉ cười đuổi theo, thấy tớ hát, cậu vỗ nhịp tay theo. Những
khi tớ buồn về chuyện trường lớp, chuyện bị cô nhắc nhở, chuyện bố mẹ
mắng, cậu lại là nơi để tớ thổ lộ hết. Mọi lần khi chưa có cậu, tớ chỉ
hét lên một tiếng thật to rồi nói một mình, còn bây giờ cậu là người
ngồi nghe tớ. Chẳng hiểu sao tớ thì dễ bộc lộ mình như thế, không thể
giấu, hay chịu đựng gì lâu trong lòng, vâỵ mà cậu thì khác hẳn, dù vui
hay buồn, cậu cũng có thể cân bằng được cảm xúc rất nhanh, không dễ tức
giận hay nổi xung lên như tớ. Lúc nào cậu cũng vậy cứ có nét gì trầm
trầm, tĩnh lặng. Nhưng không sao, tớ thích thế vì có như vậy mới có
người biết lắng nghe tớ nói mà không thao thao bất tuyệt như mấy đứa
bạn khác. Tớ náo động thế nhưng cũng có những khoảng lặng của tâm hồn
chứ. Và chỉ có mình cậu là người duy nhất đủ kiên nhẫn ngồi nghe tớ.Con
đường đi đến trường từ nhà tớ và nhà câu được trồng đầy bằng băng tím.
Tớ không thích loài hoa ấy, bởi nó có vẻ mong manh quá. Và mặc dù qua
con đường ấy cả ngàn lần rồi, vậy mà chẳng bao giờ tớ để ý tới nó cả.
Rồi một lần khi đi bên cậu, tớ chợt giật mình bởi tiếng reo: “Băng lăng
nở rồi kìa”!. Tớ ngỡ ngàng nhìn theo cánh tay cậu chỉ. Đúng những bông
bằng lăng đầu tiên của một mùa hè cuối cấp đã nở thật. Chẳng bao lâu
nữa là tớ và cậu không còn cùng nhau đi chung trên con đường đến trường
này nữa. Chúng ta sắp phải chia tay mái trường cấp III này để tìm cho
mình một tương lai mới. Nhà tớ dạo này bỗng trở nên nhộn nhịp bởi
chuyện thi tốt nghiệp và thi đại học của tớ. Tớ thích công an, nhưng cả
nhà đều bảo con gái học nghành ấy vất vả. Bố mẹ thích tớ trở thành cô
giáo hơn. Tớ cũng chẳng biết mình hợp với cái gì nhưng thực tình tớ
thấy làm cô giáo cũng hay hay. Tớ đã kể điều này với cậu. Và cậu đã
khuyên tớ nên có kế hoạch rõ ràng. Cậu chợt cười bảo tớ rằng: Nếu trở
thành giáo viên thì tớ sẽ chẳng bao giờ phải lo già vì cả đời sẽ mãi ở
lứa tuổi học trò. Còn cậu, cậu lại khác tớ nữa, cậu nghĩ nhiều đến
tương lai cho mình nên đã có định hướng sẵn với ước mơ là trở thành một
kĩ sư chuyên về máy tính.Lần đầu tiên nghe cậu nói đến bằng
lăng, tớ đã rất ngạc nhiên vì tớ không nghĩ cậu lại để ý đến hoa như
thế. Cậu càng làm tớ bất ngờ hơn khi kể cho tớ nghe câu chuyện về loài
hoa ấy. Chuyện kể rằng: Có một đôi bạn mến nhau thuở học sinh. Chàng
trai thường tặng cho cô gái những cánh bằng lăng tím bởi cô gái chỉ
thích một loài hoa duy nhất là bằng lăng mà thôi. Họ lớn lên, mỗi người
theo đuổi một ước mơ. Cô gái vun đắp cho niềm khao khát được gắn bó đời
mình với những cánh bằng lăng, vì vậy cô chọn thi vào sư phạm. Chàng
trai lại học ngành an ninh. Một thời gian dài sau khi mất liên lạc,
chàng trai tìm đến gặp cô gái với những cánh bằng lăng tím đã được ép
khô với lời dặn: “Hãy đợi anh về”. Nhưng lời hẹn ước không thành và
cũng từ đấy họ xa cách mãi mãi. Bao năm sau, cô gái chờ đợi trong mỏi
mòn nhưng không một tin tức gì. Cô lấy chồng nhưng vẫn giữ trong tim
một bóng hình cùng những cánh bằng lăng đã khô và phai màu. Rồi một
ngày, họ trở về trường xưa, gặp lại bạn bè khi tất cả dường như đã yên
bề thì chàng trai xưa lại đột ngột xuất hiện làm trái tim cô gái phải
xao xuyến. Giải thích cho sự trễ hẹn chỉ là một câu nói giản dị mà làm
trái tim cô phải thổn thức: “Vì nhiệm vụ, anh không thể trở về được.
Mong em tha thứ. Nhưng cho đến giờ và mãi về sau trái tim anh cũng chỉ
có một mình em mà thôi”. Và chàng trai ấy lại ra đi để lại phía sau
những cánh bằng lăng mỏng manh.Tớ đã nghe câu chuyện tình yêu
xúc động ấy. Để rồi rất nhanh chóng tớ đã có cảm tình với những bông
hoa tím nhỏ xinh và dần dần thấy chúng thật đáng yêu. Tớ cũng thích sắc
tím của nó khi nghe cậu nói nó là màu của thủy chung. Tớ tin điều ấy.
Cậu đã bảo tớ phải cố gắng hết mình cho những gì mình đã chọn và ngày
chia tay mái trường cấp III, cậu đã hẹn tớ rằng: “Tớ cũng sẽ đến tìm
cậu ở cổng trường đại học. Cố lên cô bé, đừng để tớ lẻ loi đấy. Và nhất
định tớ sẽ không giống như chàng trai kia, đã để lỡ mất tình yêu của
mình. Tớ sẽ có được hạnh phúc với tình yêu ấy”.Nghe vậy, trái
tim tớ xao động từng hồi. Tớ cũng hứa sẽ không để cậu đi học một mình.
Tớ đã lao vào học để mong được cùng cậu bước chân trên giảng đường. Và
biết đâu những con đường đến trường ấy cũng đầy bằng lăng nhỉ? Tớ đã
suy nghĩ như thế khi ngồi học trong đêm và tớ nghĩ đến cậu, đến những
bông hoa bằng lăng cậu đã ép tặng tớ với lời đề tặng: “Thắm mãi một màu
tím cùng tớ nhé, cô bạn gần nhà đáng yêu ạ”. Tớ mỉm cười hạnh phúc.
Biết đâu giờ này cậu cũng đang nhớ đến tớ, có phải thế không cậu bạn
đáng yêu của tớ?

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết