Đột nhiên tháng trước đây, Lữ Khúc hoàn toàn đổi khác. Nhiều đêm, anh
ra đứng ngoài lán, nhìn lên không hồi lâụ Khi đã quá khuya, chúng tôi
phải ra kêu anh vô nghỉ. Hỏi, có tâm sự gì chăng. Anh lắc đầu: "Không
có gì!"
Câu chuyện mà Lữ Khúc nói đã kể trong lán là có thật, đầu đuôi như sau:
- o O o -
Hôm ấy trời mưa lớn. Sài Gòn thường có những trận mưa bất ngờ, ào ào
trong năm ba phút rồi trời lại nắng ráọ Giữa một trận mưa như thế, Lữ
Khúc đang lái chiếc xe trên đường từ Hạnh Thông Tây về Thị Nghè vào
khoảng 7 giờ chiềụ Thốt nhiên phản ứng tự nhiên khiến anh đạp thắng
dừng xe lại, vì bên lề đường có một bóng đen đang giơ tay vẫỵ Lữ Khúc
hạ kiếng xe bên phải xuống, một giọng thiếu nữ cất lên:
- Xin ông vui lòng cho "quá giang" một lát!
Khúc với tay mở cửa xe, chờ cô gái ngồi bên cạnh
- Cô đóng cửa xe giùm. Xin cho biết cô muốn tới đâủ
Cô gái vui vẻ:
- Cảm ơn ông nhiềụ Xin ông cho tới khu nghĩa trang trước đây thôị
Khi xe gần tới nơi, cô gái chỉ tay:
- Nhà má em trong hẻm này, số 77Ạ Khi nào có việc ghé qua, xin mời ông quá bộ vô uống ly trà!
Lữ Khúc dừng xe trước một ngõ hẹp, có hai hàng cây so đũa:
- Cô về!
- Cảm ơn ông!
- Không có gì, cô...
- Em tên Di!
- Cô Di về.
- Chào ông!
Tối hôm đó về đến nhà trong khu cư xá Ngân Hàng bên Thị Nghè, Lữ Khúc
mải lo làm một số công việc dịch vụ, hầu như không còn nhớ lại chuyện
cô gái tên Di xin quá giang xe nữa! Nhưng sau khi đi nằm, tự nhiên chợt
thấy một bóng người xuất hiện ngoài khung cửa sổ. Lữ Khúc mở cửa và
nhận ngay ra người vừa tới:
- Cô Di, khuya rồi, có việc gì mà qua đây vậỷ
Di mỉm cười:
- Em không ngủ được, nên đến rủ ông ra ngoài ngắm trăng.
Như có một động lực vô hình thúc đẩy, Lữ Khúc theo Di ra vườn câỵ Di
kéo tay Khúc, dìu anh ngồi xuống chiếc ghế dài - do hội Hoàn Cầu Khải
Tượng tặng thành phố Sài Gòn -, ngón tay nàng chỉ lên cao:
- Ông xem, trăng đẹp biết chừng nào!
Lữ Khúc thấy trong người lâng lâng như say rượụ Ánh trăng không đủ sáng
cho anh nhìn rõ khuôn mặt Di, nhưng đã nhận ra cặp mắt nàng long lanh
như có ngấn lệ:
- Hình như cô không được vuỉ
Di gật đầu:
- Em sắp phải đi khỏi khu vực này! E rằng sẽ không còn được gặp ông nữa!
Lữ Khúc ngạc nhiên:
- Vì saỏ
- Em có nhiệm vụ phải kiếm một bạn đồng hành đến một nơi đã được chỉ
định, để hoàn thành một sự ủy thác. Nhưng đã mấy năm rồi, không ai chịu
làm bạn với em. Hoặc có người thương cảm em, muốn đi theo em, nhưng em
lại không đành chấp nhận, bởi ảnh còn có gia đình... Nay thì thời hạn
của em chỉ còn bốn mươi chín ngày nữa, mà em hầu như không còn hy vọng
tìm được người cùng đị Hậu quả là em phải đi khỏi khu vực này, vì thời
gian dành cho em có hạn..
Lữ Khúc tỏ vẻ không hiểu:
- Sao Di lại cần phải có người đi theỏ
Di ngần ngại:
- Tại em đã vì tình thương mà không quyến rũ một người mà em có nhiệm
vụ bắt đi theọ Cũng do người ấy chưa đến số phải ra đi..., nên em phải
chịu một hình phạt, chưa biết đến bao giờ mới được đầu thaị.!
- Không có người đi theo, Di phải rời bỏ khu vực này, rồi Di sẽ ra saỏ
Di lắc đầu:
- Em cũng không biết ra sao nữạ Nhưng chuyện phúc họa khôn lường, mà đối với em thì may nhiều, rủi ít!
Lữ Khúc khảng khái:
- Tôi sẽ đi với em!
- Anh còn công danh, sự nghiệp..
- Tôi không có gia đình mà công danh, sự nghiệp thì còn xa vời quá. Nếu
Di muốn, hãy cho tôi theọ Tôi chấp nhận mọi rủi may, miễn là giúp Di
được giải thoát!
Di cúi đầu:
- Để em coi em có duyên với ông không đã...
Có tiếng gà gáy sáng, Di hốt hoảng:
- Em phải về! Nhớ khi nào có dịp, ông ghé thăm em!
- Tôi hứa với Dị
Một buổi chiều sau đó, Lữ Khúc lái xe qua con đường cũ. Anh đậu xe bên
lề đường rồi men theo ngõ hẹp vô số nhà mà Di đã chọ Một bà già mở cánh
cửa bước ra:
- Xin lỗi, ông Hai muốn kiếm aỉ
Lữ Khúc vui vẻ:
- Dạ! Thưa bà bác, xin cho cháu gặp cô Dị
- Ông Hai theo tôi!
Lữ Khúc lặng lẽ bước theo bà già. Đến trước một ngôi mộ cỏ mọc xanh um.
Bà già chỉ tay vô thanh gỗ có viết tên người quá cố:
- Cháu đó!
Khúc thẫn thờ nhìn dòng chữ:
- Hồ Thị Di (1940-1962)
Khi ngoảnh lại, Khúc thấy bà già đang trở lại nhà. Anh chắp tay, cúi đầu trước mộ:
- Di! Thì ra Di là người cõi khác. Nhưng dù sao thì chúng ta cũng có
duyên với nhaụ Hiện nay, anh không còn gì ràng buộc.. Tôi tự nguyện sẽ
là người bạn đồng hành của Di...
Khúc mơ hồ nghe có tiếng Di vang lên trong ngọn gió mát lạnh từ đâu tới:
- Hãy theo em!
Kết Thúc (END)
ra đứng ngoài lán, nhìn lên không hồi lâụ Khi đã quá khuya, chúng tôi
phải ra kêu anh vô nghỉ. Hỏi, có tâm sự gì chăng. Anh lắc đầu: "Không
có gì!"
Câu chuyện mà Lữ Khúc nói đã kể trong lán là có thật, đầu đuôi như sau:
- o O o -
Hôm ấy trời mưa lớn. Sài Gòn thường có những trận mưa bất ngờ, ào ào
trong năm ba phút rồi trời lại nắng ráọ Giữa một trận mưa như thế, Lữ
Khúc đang lái chiếc xe trên đường từ Hạnh Thông Tây về Thị Nghè vào
khoảng 7 giờ chiềụ Thốt nhiên phản ứng tự nhiên khiến anh đạp thắng
dừng xe lại, vì bên lề đường có một bóng đen đang giơ tay vẫỵ Lữ Khúc
hạ kiếng xe bên phải xuống, một giọng thiếu nữ cất lên:
- Xin ông vui lòng cho "quá giang" một lát!
Khúc với tay mở cửa xe, chờ cô gái ngồi bên cạnh
- Cô đóng cửa xe giùm. Xin cho biết cô muốn tới đâủ
Cô gái vui vẻ:
- Cảm ơn ông nhiềụ Xin ông cho tới khu nghĩa trang trước đây thôị
Khi xe gần tới nơi, cô gái chỉ tay:
- Nhà má em trong hẻm này, số 77Ạ Khi nào có việc ghé qua, xin mời ông quá bộ vô uống ly trà!
Lữ Khúc dừng xe trước một ngõ hẹp, có hai hàng cây so đũa:
- Cô về!
- Cảm ơn ông!
- Không có gì, cô...
- Em tên Di!
- Cô Di về.
- Chào ông!
Tối hôm đó về đến nhà trong khu cư xá Ngân Hàng bên Thị Nghè, Lữ Khúc
mải lo làm một số công việc dịch vụ, hầu như không còn nhớ lại chuyện
cô gái tên Di xin quá giang xe nữa! Nhưng sau khi đi nằm, tự nhiên chợt
thấy một bóng người xuất hiện ngoài khung cửa sổ. Lữ Khúc mở cửa và
nhận ngay ra người vừa tới:
- Cô Di, khuya rồi, có việc gì mà qua đây vậỷ
Di mỉm cười:
- Em không ngủ được, nên đến rủ ông ra ngoài ngắm trăng.
Như có một động lực vô hình thúc đẩy, Lữ Khúc theo Di ra vườn câỵ Di
kéo tay Khúc, dìu anh ngồi xuống chiếc ghế dài - do hội Hoàn Cầu Khải
Tượng tặng thành phố Sài Gòn -, ngón tay nàng chỉ lên cao:
- Ông xem, trăng đẹp biết chừng nào!
Lữ Khúc thấy trong người lâng lâng như say rượụ Ánh trăng không đủ sáng
cho anh nhìn rõ khuôn mặt Di, nhưng đã nhận ra cặp mắt nàng long lanh
như có ngấn lệ:
- Hình như cô không được vuỉ
Di gật đầu:
- Em sắp phải đi khỏi khu vực này! E rằng sẽ không còn được gặp ông nữa!
Lữ Khúc ngạc nhiên:
- Vì saỏ
- Em có nhiệm vụ phải kiếm một bạn đồng hành đến một nơi đã được chỉ
định, để hoàn thành một sự ủy thác. Nhưng đã mấy năm rồi, không ai chịu
làm bạn với em. Hoặc có người thương cảm em, muốn đi theo em, nhưng em
lại không đành chấp nhận, bởi ảnh còn có gia đình... Nay thì thời hạn
của em chỉ còn bốn mươi chín ngày nữa, mà em hầu như không còn hy vọng
tìm được người cùng đị Hậu quả là em phải đi khỏi khu vực này, vì thời
gian dành cho em có hạn..
Lữ Khúc tỏ vẻ không hiểu:
- Sao Di lại cần phải có người đi theỏ
Di ngần ngại:
- Tại em đã vì tình thương mà không quyến rũ một người mà em có nhiệm
vụ bắt đi theọ Cũng do người ấy chưa đến số phải ra đi..., nên em phải
chịu một hình phạt, chưa biết đến bao giờ mới được đầu thaị.!
- Không có người đi theo, Di phải rời bỏ khu vực này, rồi Di sẽ ra saỏ
Di lắc đầu:
- Em cũng không biết ra sao nữạ Nhưng chuyện phúc họa khôn lường, mà đối với em thì may nhiều, rủi ít!
Lữ Khúc khảng khái:
- Tôi sẽ đi với em!
- Anh còn công danh, sự nghiệp..
- Tôi không có gia đình mà công danh, sự nghiệp thì còn xa vời quá. Nếu
Di muốn, hãy cho tôi theọ Tôi chấp nhận mọi rủi may, miễn là giúp Di
được giải thoát!
Di cúi đầu:
- Để em coi em có duyên với ông không đã...
Có tiếng gà gáy sáng, Di hốt hoảng:
- Em phải về! Nhớ khi nào có dịp, ông ghé thăm em!
- Tôi hứa với Dị
Một buổi chiều sau đó, Lữ Khúc lái xe qua con đường cũ. Anh đậu xe bên
lề đường rồi men theo ngõ hẹp vô số nhà mà Di đã chọ Một bà già mở cánh
cửa bước ra:
- Xin lỗi, ông Hai muốn kiếm aỉ
Lữ Khúc vui vẻ:
- Dạ! Thưa bà bác, xin cho cháu gặp cô Dị
- Ông Hai theo tôi!
Lữ Khúc lặng lẽ bước theo bà già. Đến trước một ngôi mộ cỏ mọc xanh um.
Bà già chỉ tay vô thanh gỗ có viết tên người quá cố:
- Cháu đó!
Khúc thẫn thờ nhìn dòng chữ:
- Hồ Thị Di (1940-1962)
Khi ngoảnh lại, Khúc thấy bà già đang trở lại nhà. Anh chắp tay, cúi đầu trước mộ:
- Di! Thì ra Di là người cõi khác. Nhưng dù sao thì chúng ta cũng có
duyên với nhaụ Hiện nay, anh không còn gì ràng buộc.. Tôi tự nguyện sẽ
là người bạn đồng hành của Di...
Khúc mơ hồ nghe có tiếng Di vang lên trong ngọn gió mát lạnh từ đâu tới:
- Hãy theo em!
Kết Thúc (END)