Ngày… tháng… năm...
Cậu biết không, tớ cực ghét cái mùa hè nắng nóng oi bức, mệt mỏi và stress lắm í. Nhưng bây giờ thì… không thế nữa rồi, vì mùa này tớ hay được nhìn thấy cậu cười. Nụ cười mát lạnh như trà sữa!
Tớ đã từng không thể nào lý giải nổi, tại sao tụi nó lại mê mẩn cái thứ đồ uống “ngoại lai” ấy một cách… quá đáng như thế. Mẹ tớ ngày nào cũng ép tớ uống sữa, ông tớ ngày nào cũng rủ tớ uống trà. Nhưng tớ thà uống cả hai theo yêu cầu của phụ huynh còn hơn là đem chúng… trộn vào nhau, hic.
Thế mà, có lần tớ lại thấy cậu tức phát khóc, khi thằng Béo nghịch ác làm đổ tung hai cốc trà sữa của cậu.
Trà sữa mát lạnh như nụ cười của cậu!
Chị tớ bảo là những thứ đồ uống làm thủ công như thế không đảm bảo vệ sinh chút nào. Nhất là trân châu í, họ mua cả đống về, lại toàn nặn bằng tay, dính dính, nhớp nhớp... Tớ tốt bụng đem những kiến thức ấy ra cảnh báo với lũ con gái, tụi nó còn tròn mắt bảo tớ là… hâm. Hừm, sao tụi nó cứ nhìn tớ như người “lập dị” thế nhỉ? Có phải tại mẹ tớ là bác sĩ nên tớ quá kỹ tính? Hay là vì tớ chẳng bao giờ bám đuôi các “bà chằn”, cũng như kiên nhẫn ngồi nghe chuyện như những “vệ tinh” khác.
Vậy mà, lúc cậu áp cốc trà sữa mát lạnh vào mặt tớ, cười cười bảo tớ uống đi “trà mua ở quán gần nhà, bảo đảm lắm” thì tớ bỗng thấy là nó cũng… hay hay thật. Cậu bỏ đi ngay sau đấy, lẽ ra tớ đã có thể không uống rồi, nhưng mà tớ lại không làm theo cái “lẽ ra” ấy.
Tối hôm ấy, mẹ và chị tớ hơi bị “ngạc nhiên” khi thấy “cậu cả” ôm trà sữa đi chia cho từng người, kèm theo lời quảng cáo “mua ở gần nhà bạn con, đảm bảo lắm”. Cậu biết không, chị tớ vừa buôn điện thoại, vừa mút chụt hết lúc nào không biết. Bố tớ thì để trân châu lại, nhưng mẹ tớ đã ép bố “giải quyết” nốt. Bà nội không biết cắm ống hút thế nào, nhưng ông bảo bà cứ để cho nó bớt lạnh đã, và lúc sau ông cắm “phập” ống hút cho bà rất chi là…”sành điệu”.
Lần đầu tiên tớ nhận ra là trà sữa thật đáng yêu, cách uống trà của mỗi người thật đáng yêu và người cho tớ trà sữa cũng thật là…đáng yêu!
Đồng thời tớ cũng nhận ra là cốc trà nhỏ bé ấy có thể mang lại nụ cười. Khi nhìn những người thân cười, tớ thấy ấm áp, còn khi cậu cười tớ lại thấy mát lạnh, hệt như vừa uống… trà sữa xong vậy.
Và hình như nó xua tan đi được "mùa hè" nắng nóng và cáu bẳn lâu nay khép kín ở trong lòng tớ.
Thế nên, ấy đừng ngạc nhiên, cũng đừng tò mò làm gì khi thấy tớ “đốc thúc” thằng Béo mang phích đá đi mua trà cho lớp mình. Còn tớ, ngày nào cũng cố đi thật sớm để đặt cốc trà đầu tiên vào ngăn bàn cậu.
Tớ bảo này, bây giờ tớ lại thích những viên trân châu lắm lắm. Mà còn hơn thế nữa, tớ thích được là… trân châu, bởi chúng luôn được “thỏa thích vẫy vùng" ở trong trà sữa…
Và còn một lý do nữa: Trong mỗi cốc trà sữa cậu uống, những hạt trân châu luôn lắng xuống dưới… Cũng như là tớ nè, rất rất muốn được đọng lại như thế, ở trong trái tim của cậu !
Cậu thích nhất là được gọi bằng nick name, nên nếu cậu là trà sữa thì cho tớ làm… trân châu nhé!
Cậu biết không, tớ cực ghét cái mùa hè nắng nóng oi bức, mệt mỏi và stress lắm í. Nhưng bây giờ thì… không thế nữa rồi, vì mùa này tớ hay được nhìn thấy cậu cười. Nụ cười mát lạnh như trà sữa!
Tớ đã từng không thể nào lý giải nổi, tại sao tụi nó lại mê mẩn cái thứ đồ uống “ngoại lai” ấy một cách… quá đáng như thế. Mẹ tớ ngày nào cũng ép tớ uống sữa, ông tớ ngày nào cũng rủ tớ uống trà. Nhưng tớ thà uống cả hai theo yêu cầu của phụ huynh còn hơn là đem chúng… trộn vào nhau, hic.
Thế mà, có lần tớ lại thấy cậu tức phát khóc, khi thằng Béo nghịch ác làm đổ tung hai cốc trà sữa của cậu.
Trà sữa mát lạnh như nụ cười của cậu!
Chị tớ bảo là những thứ đồ uống làm thủ công như thế không đảm bảo vệ sinh chút nào. Nhất là trân châu í, họ mua cả đống về, lại toàn nặn bằng tay, dính dính, nhớp nhớp... Tớ tốt bụng đem những kiến thức ấy ra cảnh báo với lũ con gái, tụi nó còn tròn mắt bảo tớ là… hâm. Hừm, sao tụi nó cứ nhìn tớ như người “lập dị” thế nhỉ? Có phải tại mẹ tớ là bác sĩ nên tớ quá kỹ tính? Hay là vì tớ chẳng bao giờ bám đuôi các “bà chằn”, cũng như kiên nhẫn ngồi nghe chuyện như những “vệ tinh” khác.
Vậy mà, lúc cậu áp cốc trà sữa mát lạnh vào mặt tớ, cười cười bảo tớ uống đi “trà mua ở quán gần nhà, bảo đảm lắm” thì tớ bỗng thấy là nó cũng… hay hay thật. Cậu bỏ đi ngay sau đấy, lẽ ra tớ đã có thể không uống rồi, nhưng mà tớ lại không làm theo cái “lẽ ra” ấy.
Tối hôm ấy, mẹ và chị tớ hơi bị “ngạc nhiên” khi thấy “cậu cả” ôm trà sữa đi chia cho từng người, kèm theo lời quảng cáo “mua ở gần nhà bạn con, đảm bảo lắm”. Cậu biết không, chị tớ vừa buôn điện thoại, vừa mút chụt hết lúc nào không biết. Bố tớ thì để trân châu lại, nhưng mẹ tớ đã ép bố “giải quyết” nốt. Bà nội không biết cắm ống hút thế nào, nhưng ông bảo bà cứ để cho nó bớt lạnh đã, và lúc sau ông cắm “phập” ống hút cho bà rất chi là…”sành điệu”.
Lần đầu tiên tớ nhận ra là trà sữa thật đáng yêu, cách uống trà của mỗi người thật đáng yêu và người cho tớ trà sữa cũng thật là…đáng yêu!
Đồng thời tớ cũng nhận ra là cốc trà nhỏ bé ấy có thể mang lại nụ cười. Khi nhìn những người thân cười, tớ thấy ấm áp, còn khi cậu cười tớ lại thấy mát lạnh, hệt như vừa uống… trà sữa xong vậy.
Và hình như nó xua tan đi được "mùa hè" nắng nóng và cáu bẳn lâu nay khép kín ở trong lòng tớ.
Thế nên, ấy đừng ngạc nhiên, cũng đừng tò mò làm gì khi thấy tớ “đốc thúc” thằng Béo mang phích đá đi mua trà cho lớp mình. Còn tớ, ngày nào cũng cố đi thật sớm để đặt cốc trà đầu tiên vào ngăn bàn cậu.
Tớ bảo này, bây giờ tớ lại thích những viên trân châu lắm lắm. Mà còn hơn thế nữa, tớ thích được là… trân châu, bởi chúng luôn được “thỏa thích vẫy vùng" ở trong trà sữa…
Và còn một lý do nữa: Trong mỗi cốc trà sữa cậu uống, những hạt trân châu luôn lắng xuống dưới… Cũng như là tớ nè, rất rất muốn được đọng lại như thế, ở trong trái tim của cậu !
Cậu thích nhất là được gọi bằng nick name, nên nếu cậu là trà sữa thì cho tớ làm… trân châu nhé!